Ba ngày, mềnh đóng fb ko fai vì giận hờn ai mà vì mình cần khoảng lặng.
“Nếu không biết làm gì thì làm thinh vậy.”
Mình làm thinh để đọc trọn một cuốn sách. Làm thinh để cảm nhận ai yêu mình. Làm thinh để nhận ra bụi cỏ ven đường đã nở những bông hoa li ti rồi. Để suy nghĩ nhiều hơn.
Hậu quả của việc suy nghĩ nhiều là mình đi học trễ. Đầu óc mình luôn thế, chức năng chỉ được chọn một. Khi nào thì nó tê liệt cả hai nhỉ?
Không thể viết dài . Nhớ vài câu thế này
“Chỉ cần có tình yêu thì sự chia ly cũg k còn đáng sợ”
“Bây giờ tôi cảm thấy, yêu một người vẫn là một việc rất tuyệt vời”.
Cảm xúc rất chi là lẩn quẩn vì nó k hề sến súa đậm chất ngôn tình, lại đời thường và cực kỳ nhẹ nhàng. Nếu muốn rút ra thứ gì siêu phàm, ý ẩn trong lời thì sẽ thất vọng về Văn của Ichikawa Takuji. Nhưng để đọc về tình yêu (ba mẹ, ban bè, vợ chồng) thêm một chút ảo diệu thì một lựa chọn không tồi. Tuy nhiên đừng vì yêu quý giọng văn của con người này mà đọc nhiều tác phẩm cùng một lúc sẽ dễ gây nhàm chán. Đọc, dừng và suy ngẫm. Bên khung cửa sổ, vuốt ve chú mèo (nếu có), thưởng thức tách trà hay cà phê khiến ta ngộ ra rằng “yêu một người vẫn là một việc tuyệt vời.”